Tiếng con bé học lớp 11 cong cớn gọi tôi. Tôi quay 180 độ sang nhìn vào khuôn mặt trái xoan của con bé. Con bé cười nhạt nhìn tôi nói:
Hình như bạn “thích” tôi thiệt đúng không? Trả lời thật cho tôi biết à nha!
Tôi tưng hửng, người như rụng rời. Tôi cười xòa nhìn con bé nhỏ hơn tôi 1 tuổi, nói lấp ba lấp bấp:
Ơ…ơ…, ai nói tôi thích bạn hồi nào! Đừng có mà điêu, mà sao bạn hỏi tôi như vậy? Có ý đồ gì với tôi đúng không? – Tôi đưa cái nhìn đầy vẻ nghi ngờ về phía con bé.
Con bé cũng luống cuống trả lời tôi:
Ờ…ờ…, thì “tui” thấy mấy người cứ tò tò theo “tui” hoài! Mấy thằng bạn lớp “tui” cứ chọc “tui” là có bạn trai đi cùng hoài à, đừng có mà theo “tui” nữa à nghen! “Tui” “hổng” có thích vậy đâu à nha!
Nói xong, con bé ngượng nghịu quay mặt đi chạy thật nhanh về cuối hành lang cầu thang, bước gấp gáp vài ba bậc thang tưởng là sẽ té nhưng mà cũng ngồi gọn vào chỗ ngồi trong lớp học. Tôi như một kẻ ngớ ngẩn, thừ người ra tự ngẫm:
Vụ gì vậy trời???
Mà quả thực, tôi như có “nhân duyên” gì với con bé này hay sao đó. Tôi cũng ngồi trúng ngay chỗ ngồi của con bé đó vào buổi sáng vì lịch học của tôi chỉ xếp vào buổi sáng, còn con bé lớp 11 học buổi chiều. Hễ mà lỡ vào thư viện đọc báo, truyện những giờ học trái buổi chiều thì thấy con bé cứ vào cửa thư viện chung với tôi. Ngộ nghĩnh thật, thế mà bọn con trai lớp 11 lớp con bé lại gán ghép con bé “bốn mắt” ấy với tôi, có bực không kia chứ. Dường như là con bé ấy có chút gì đó rất xinh, phải nói là con bé khá đặc biệt với mái tóc dài bới cao bởi cái buộc tóc hình chuột Mickey, cái miệng cười khá tươi cùng đôi mắt bồ câu giấu sau hai mảnh “ve chai” (cặp kính cận) đầy chút thiện cảm. Tôi bang hoàng chợt nhận ra rằng:
Ủa, mình thích con bé ấy thiệt hả ta?
Cái ý nghĩ điên rồ nhất của tôi, khỏi phải nói cái chuyện mà tôi làm thật sự ngu xuẩn. Tôi bỏ gói snack vào hộc bàn vào mỗi tiết học buổi sáng cố ý để buổi chiều con bé vào phát hiện như một món quà nho nhỏ dành tặng cho con bé. Không biết “nhỏ” có nhận được không, tôi nhờ một vài thằng bạn thân làm tai mắt dò la xem thái độ của con bé như thế nào khi phát hiện quà của tôi trong hộc bàn của “nhỏ”. Tụi bạn thường hí hửng chạy về lớp “báo cáo” hành tung của “nhỏ” cho tôi nghe. Tôi biết rằng cô bé này khá háu ăn, không cần biết của ai là đã xé gói snack ra ăn ngay rồi, thiệt, con gái đúng là “chúa ăn hàng” mà. Tôi đánh bạo 1 lần, chuẩn bị một gói bánh snack cùng một mẫu giấy ghi tỉ mỉ: “Chào cô bé, cho tôi làm quen cái nào! ”. Kết quả là mẫu giấy được hồi âm vào sáng tiết học hôm sau của tôi, câu trả lời là như thế này: “OK. Mình đồng ý, mà ấy là ai thế?”. Tôi cố nhịn cười, sợ đang trong giờ học mà cười to thì thầy cô sẽ phạt nên chỉ dám cười hi hí mà thôi. Tôi trả lời ngay vào mẫu giấy: “Cô bé không biết tôi là ai sao? Anh chàng mà cô bé nói là theo cô bé kè kè như hình với bóng đấy!^v^”. Hình như tụi bạn lớp tôi đã dò là thêm thông tin của mấy đứa bạn ngồi kế bên cô bé và được biết cô bé có vẻ thích thú với việc “làm quen” của tôi như thế này. Lại sáng hôm sau, giờ khắc hồi hộp mong chờ sự hồi âm của cô bé trong cái hộc bàn, mẫu giấy lại có câu trả lời: “Thế á! , mà sao anh hay tặng cho tôi bánh snack hoài thế? Anh định làm quen tôi thật à?”. Tôi không chần chừ, cầm bút và hí hoáy ngay: “Ừ, thấy cô bé cũng đáng yêu đó! Định làm quen, không biết ý cô bé ra sao đây ta?+v+”. Lần này không phải là một gói bánh snack, lần này tôi quyết mua một cành hồng đặt vào hộc bàn. Nhưng chuyện kết quả cho ngày hôm sau ngoài dự định của tôi, mẫu giấy được trả lời nhưng cành hồng vẫn còn nguyên, héo ủ rũ: “Thôi đi, đừng giỡn nữa mà. “Ông tướng” ạ, đừng có bày trò yêu đương ở đây với tôi nữa nhé!”. Tôi có vẻ hậm hực, bàn cách khác ngay. Tôi nhờ thằng bạn thân cận “chuyển phát nhanh” món quà của tôi đến tay của “nhỏ”. Món quà lần này là một con gấu bông nhỏ bằng lòng bàn tay tôi nên gói trong hộp quà cũng rất tiện. Món quà được đưa đến tay cô bé, hình như cô bé đã đọc thông tin của tôi hay sao rồi thì phải, thông tin có trong cái loa phát âm của con gấu bông khi vô tình bóp vào bụng nó, kêu ngay: “I love you!v”. Tôi len lén xem cử chỉ của “nhỏ” ra sao, “nhỏ” tá hỏa như gặp phải lửa. “Nhỏ” như quyết tìm ra tôi cho bằng được. Rồi thì ý nguyện của “nhỏ” cũng thành, tôi có vài ngày học trái buổi trong những lớp khác nên chuyện vô tình “chạm mặt” nhau là điều khó thể tránh khỏi. Ngượng ngùng làm sao, cho chạy đến nắm tay tôi rồi đặt gọn con gấu bông phát ra tiếng ấy cùng lời vấn đáp:
Vậy nghĩa là sao?
Lại ú ớ nữa rồi, tôi trả lời:
À…à…, quà nho nhỏ thôi mà. Cô bạn cứ việc nhận cho tôi vui là được rồi!
“Nhỏ” hằn học, nhìn tôi chất vấn:
Sao lúc đầu không nói là “thích” tôi đi! Xạo quá đi, tôi ghét con trai mà giả dối với tôi lắm đó nghen!
Tôi luống cuống, trả lời thẳng thừng:
Này…này…, đằng này không giả dối đâu nhé! Thật đấy, không thích cô bé đâu, đằng này chỉ muốn làm bạn cùng cô bé thôi mà!
“Nhỏ” gật đầu, cười mỉm, môi mím chặt:
Được rồi, mà đừng thân thiện với “tui” giống vậy nữa nghen. Người ta trông cứ hiểu lầm tôi là khổ cho tôi và cả “ông” lắm đó!
Cô bé dễ tính chấp nhận tình bạn của tôi dành cho cô bé ngay. Tôi mừng rỡ, tim đập liên hồi trong lồng ngực như muốn “vỡ tung ra vì ai”. Cứ từng ngày như thế, tình bạn của chúng tôi khá thân thiết. Đến gần cuối năm, sắp sửa nghỉ Tết một thời gian. Nhà trường có tổ chức một chuông trình ca nhạc khá đặc sắc. Cô bé diện ngay một chiếc đầm đỏ xinh xắn, tóc để xõa dài và không đeo cặp kính cận to đùng nữa. Một bước chuyển mình đến ngoạn mục, cú “lột xác” tài tình của “nhỏ” khiến bao thằng con trai trong trường cũng nhún nhường mà nhìn theo mãi. Tôi khá may mắn, nói trắng trợn hơn là “số hưởng^v^”. “Nhỏ” choàng tay vào cánh tay tôi cùng đi đến chỗ ngồi xem ca nhạc. Bàn tay ấy khá ấm, có lẽ là do tôi có một chút tình cảm “gà bông” gì đó đối với “nhỏ”. Kết thúc buổi ca nhạc chào xuân của trường, tôi can đảm lấy hết lòng dũng cảm của mình hôn nhẹ lên má “nhỏ”. Trông nhỏ ngượng nghịu, lấy bàn tay đánh nhẹ vào ngực tôi rồi đỏ mặt bước đi. Tôi thì chỉ lon ton đi theo, không ngớt những câu xin lỗi. “Nhỏ” làm bộ cáu gắt:
Đã nói là không thích như vậy mà!
Tôi chìa từ đằng sau lưng ra bó hoa hồng nhung khá xinh cùng một lời chúc ngọt ngào:
Cuối năm thật nhiều niềm vui, ngọt ngào và hạnh phúc cô bạn của tôi nhé!
“Nhỏ” bối rối nhận, miệng tươi như hoa:
Ôi, hoa đẹp quá, cảm ơn “ông” nhiều nghen!
Tôi gải đầu lia lịa, trả lời bâng quơ:
Thì…thì… một chút lòng thành mà, có chi đâu mà…mà…!
Dù rằng chúng tôi quen biết nhau, thường hay gọi tên của nhau một cách thân mật nhưng đối với tôi và “nhỏ” thì cái thứ tình cảm “gà bông” ấy chỉ đơn thuần là tình bạn. Một năm mới đã đến rồi, tôi nguyện sẽ dành cho “nhỏ” nghìn lời chúc tốt đẹp và an lành nhất và chỉ mong “nhỏ” sẽ mãi mãi là bạn thân của tôi, mãi mãi…